[Dịch] Toàn Cầu Cao Võ

/

Chương 2830: Phe Phong Thiên (3)

Chương 2830: Phe Phong Thiên (3)

[Dịch] Toàn Cầu Cao Võ

8.306 chữ

10-03-2024

Mãi đến khi Vẫn Diệt cạo sạch vẩy cá, rửa sạch ngũ tạng lục phủ, lúc sắp ra tay diệt bản nguyên của nó, người đàn ông mới cười nói: "Đừng giết, cá nên ăn tươi một chút mới ngon! Cho cá sống vào nồi, khi chín mùi vị mới ngon!"

"Có thời nay mới nhiều Linh Long Ngư hơn một chút, thời kỳ Thượng Cổ, dù là vi sư, cũng khó mà ăn được một lần..."

Vẫn Diệt biết lý do, thời kỳ Thượng Cổ, cá này tươi ngon, kém chút đã bị con mèo nào đó ăn đến tuyệt chủng!

Ai cũng đừng hòng ăn một miếng! Ai dám câu cá này mà không cho mèo ăn, Linh Hoàng có thể đánh đến tận cửa!

Người đàn ông cảm khái: "Năm xưa, lúc ở Cung Diệt Thiên, phàm có sư huynh đệ nào bắt được Linh Long Ngư, nhất định phải đưa cho con mèo kia... Hiện nay, vật đổi sao dời, con mèo kia... Cũng không còn bá đạo như xưa nữa!"

Vẫn Diệt vừa xử lý Linh Long Ngư, vừa cười nói: "Sư tôn, con mèo kia hiện nay cũng chỉ là cấp Đế... Người đàn ông khẽ xua tay: "Đừng trêu chọc con mèo đó! Con mèo đó không tầm thường, tuy chỉ là cấp Đế, nhưng phe Phong Thiên chúng ta... E là khó mà phong ấn được đại đạo của nó, năm xưa, chín Hoàng ra tay cũng chưa từng phong ấn được đạo của nó!

Cấp Đế... Dù là cấp Đế, ngươi không hẳn là đối thủ của nó.

Hơn nữa, mèo mạnh không ở thực lực, nhớ kỹ, nếu gặp phải, cố gắng tránh xa nó ra một chút"

"Đồ nhi đã hiểu"

"Đừng gọi thẳng tên nó, mèo là mèo, không đề cập tới tên nó, nó không làm gì được ngươi"

"Đồ nhi đã biết: Người đàn ông gật gù, cười nói: "Không đề cập tới nó nữa, con mèo này sẽ có người khác ra tay đối phó! Phe Sơ Võ còn chưa tuyệt diệt, Thượng Cổ thất bại trong việc diệt mèo, nhưng hiện nay thì không hẳn.

"Diệt mèo...

Vẫn Diệt nhìn người đàn ông, người đàn ông lạnh nhạt nói: "Chuyện sớm hay muộn mà thôi, đương nhiên, có người diệt, có người sẽ bảo đảm! Chúng ta cứ đứng xem xem, có thể diệt con mèo này hay không. Sau khi diệt nó, liệu có ảnh hưởng vạn đạo bản nguyên hay không, chuyện này hiện nay vẫn chưa biết được, nhưng có lẽ có một số người không muốn đánh cược...

"Sư tôn, nếu mèo chết, đạo bản nguyên của chúng ta thật sẽ bị lay động sao?" Người đàn ông trầm ngâm chốc lát, cười nói: "Không hẳn! Có người phô trương thanh thế thôi. Diệt Thiên Đế từng nói, chỉ cần đại đạo đủ mạnh, đủ kiên cố, dù mèo chết cũng sẽ không ảnh hưởng cái gì. Một số người chỉ có vỏ ngoài không có nền tảng, có lẽ đại đạo sẽ đổ nát, những người đó chết rồi thì thôi.

Vẫn Diệt hiểu, không còn lo nghĩ mấy chuyện này, hiển nhiên tự giác cho rằng đại đạo của mình đủ kiên cố, sẽ không bị ảnh hưởng.

Thầy trò hai người bắt đầu nấu Linh Long Ngư. Một con Linh Long Ngư cấp tuyệt đỉnh.

Yêu tộc tuyệt đỉnh bị phong ấn bản nguyên quá yếu, sao có thể là đối thủ của hai thầy trò.

Hòn đảo nhanh chóng được bao phủ bởi mùi cá thơm phức.

Một số yêu tộc thấp giọng kêu lên vài tiếng, sau đó nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Cũng trong lúc đó, tại Cấm Kỵ Hải.

Sâu bên trong một mảnh vỡ Thiên Giới, nơi vết nứt hư không nằm ngang dọc chi chít. Cung điện nơi này đã đổ nát, tàn tạ, cấu trúc nhìn như lúc nào cũng có thể sập xuống.

Bên ngoài một cung điện tương đối hoàn chỉnh, có một người đang đứng thẳng, tay cầm trường đao, vai vác trường cung, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn về phía cung điện đổ nát.

Vương Kim Dương! Rời đi từ địa quật Nam Giang, hắn đã biến mất không thấy tăm hơi.

Bên ngoài cung điện có một bảng hiệu tàn tạ treo lơ lửng.

"Bá.." Vương Kim Dương liếc mắt nhìn bảng hiệu, hình như nhận ra một chữ, khẽ nói: "Hành cung của Bá Thiên Đế sao? Hình như không phải... Là đệ tử phe hắn lập cho hắn..."

Nói xong, khẽ lắc đầu, hơi buồn cười nói: "Hắn có đệ tử truyền thừa sao? Dạy được mấy người, để lại công pháp rồi biến mất tăm. Đồ đệ đi tìm khắp Tam Giới, đến Bá Thiên Cung còn chẳng bằng đến Diệt Thiên Cung, xác suất tìm người bên đó cao hơn một chút"

Bá Thiên Đế có vài đồ đệ trên danh nghĩa, muốn tìm được sư phụ, phải đến Diệt Thiên Cung tìm người, bởi vì Bá Thiên Đế thường đến Diệt Thiên Cung. Còn Bá Thiên Cung của hắn... Chắc cả trăm năm cũng chẳng về ở được mấy lần, đến đi vội vàng.

Nói xong, Vương Kim Dương bước vào.

Trong đại điện tàn tạ, hầu như không có thứ gì. Vương Kim Dương cũng không thèm để ý, nhìn chung quanh một hồi, rất nhanh, nhìn thấy giữa cung điện có một điêu khắc hơi tàn tạ, nhưng vẫn rất bá đạo.

Vênh váo tự đắc!

Pho tượng điêu khắc một người mặc áo giáp, ngẩng cao đầu, giơ nắm đấm, có chút khoe khoang. Vương Kim Dương nhìn một hồi, cười cười, tiến lên một bước, bỗng lấy tay vỗ vỗ đầu pho tượng, cười nói: "Bá Thiên Đế... Mượn lực lượng ngọc cốt của ngươi dùng một chút!"

Dứt lời, hắn tung quyền đánh bể đầu pho tượng. Da thịt trên tay cũng nổ tung, lộ ra xương trắng âm u, trông rất khủng bố.

Vương Kim Dương như không thấy thảm trạng trên tay. Lúc này, đầu pho tượng bị hắn đánh nát lộ ra một sợi tóc dài màu xanh ngọc.

Vương Kim Dương lấy tay nắm lấy sợi tóc, sợi tóc giãy dụa, nó vô cùng sắc bén, lập tức cứa xương tay hắn kêu cot ket.

"Người cũng chết rồi, để lại một sợi tóc, cũng muốn đánh bại ta sao?" Vương Kim Dương nở nụ cười: "Đầu cứng như sắt, đừng nói là vì nổ hết tóc nên bị như thế nha? Rốt cuộc ngươi đã nhổ tóc mình cho bao nhiêu người vậy hả?"

Dứt lời, lại không nhịn được tự nói với mình, cười nói: "Khi đó Phương Bình không nên dao động Tần Phượng Thanh, dao động ngươi nhổ hết tóc chắc cũng không thành vấn đề"

Nói xong, hắn khẽ quát một tiếng, khí huyết bốc lên, mạnh mẽ nắm lấy sợi tóc màu xanh ngọc! Sau đó, khí huyết bọc lấy sợi tóc, như đang hút lấy cái gì.

Trong nháy mắt, một luồng sức mạnh khổng lồ từ trong sợi tóc dâng trào, Vương Kim Dương cắn răng, mạnh mẽ hấp thu nguồn sức mạnh vào cơ thể.

Ầm! Nhục thân nổ tung!

Vương Kim Dương không quan tâm, tiếp tục thu nạp sức mạnh này.

"Sai rồi... ầy... Cực Đạo... đạo cực hạn... Lực lượng nhục thân, đó là đạo của người khác...

Trong đầu, hình như có âm thanh vô hình vang lên.

Vương Kim Dương không chút biến sắc, chậm rãi đáp: "Đạo của ta, ta tự đi! Người đã chết đừng quơ tay múa chân!"

Tiếng người kia tiêu tan, không còn âm thanh vang lên.

Trong đại điện tàn tạ, nhục thân Vương Kim Dương lập lòe tia sáng, phá nát, tu bổ, phá nát, tu bổ... Rất nhanh, sợi tóc kia hoàn toàn vỡ vụn.

Vương Kim Dương khẽ thở ra một hơi, sắc mặt hơi tái.

Khác với người thường, người khác lên cấp tám rèn được kim cốt, nhưng hắn vẫn không rèn được kim cốt.

Nhưng lúc này đây, xương cốt trắng hếu của hắn đã hiện màu xanh ngọc lờ mờ, không phải ngọc cốt, nhưng không hề yếu hơn kim cốt.

"Đạo khí huyết..." Cảm ứng khí huyết của mình, Vương Kim Dương nở nụ cười, Cực Đạo... Sở dĩ Cực Đạo là Cực Đạo, là bởi vì những con đường khác khó đi, từ bỏ những con đường khác, chỉ đi một đường.

Cực Đạo là con đường đúng đắn sao?

Nếu đúng, vì sao năm đó Cực Đạo Thiên Đế đều không thể chứng đạo Hoàng Giả?

"Chiến, ngươi thật đã chết rồi sao?"

Vương Kim Dương nhẹ giọng nỉ non một tiếng, không ai trả lời, rất nhanh, Vương Kim Dương cười nói: "Thực ra ta hy vọng ngươi chưa chết, như thế, ngươi mới là ngươi, ta mới là ta, mà ta... không phải là ký thác kỳ vọng của ngươi!"

Vẫn không một tiếng động.

Vương Kim Dương cũng không thèm để ý, nhẹ nhàng bật hơi, đi ra khỏi đại điện, nhìn về phía hư không đã bị phá nát, lẩm bẩm: "Có lẽ... mình nên đi sâu vào một chút, nếu như có thể gặp được một số thứ do Diệt Thiên Đế để lại, vậy thì càng tốt"

Đi sâu vào, rất nguy hiểm.

Sâu trong Cấm Kỵ Hải, càng vào sâu, càng dễ gặp cường giả. Sâu bên trong Cấm Kỵ Hải, thậm chí có khả năng có một số yêu tộc thời sơ võ tồn tại. Những yêu tộc kia hoàn toàn tách biệt với thế gian, không tu đạo bản nguyên, phương hướng tu luyện tương tự với sơ võ, khủng bố vô biên.

Không những như vậy, nơi càng sâu, còn có thứ khác khủng bố hơn!

"Thiên Phần.." Vương Kim Dương nỉ non một tiếng.

Thiên Phần, nằm ở nơi cực sâu trong Cấm Kỵ Hải!

Đó là trung tâm đại chiến năm đó, nơi vô số cường giả ngã xuống. Đó mới là nơi nguy hiểm vô biên, thậm chí còn có Hoàng Giả đang kéo dài hơn tàn mà sống trong đó. Thiên Cẩu và Thủ Tuyền Nhân đi qua bên kia, hiện tại cũng không biết như thế nào rồi. Vương Kim Dương suy nghĩ một chút, nở nụ cười, cũng tốt. Thiên Cẩu đã rời đi, dù không thể làm gì, nhưng cũng có thể khuấy đảo Thiên Phần một thời gian, không đến nỗi để Thiên Phần trôi dạt lại gần Tam Giới. Nếu không, nếu lúc này có người từ Thiên Phần thật ra ngoài, Tam Giới nhất định sẽ loạn, Nhân tộc sẽ gặp nạn.

1777 chữ

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!